| |||
| |||
HẾT ĐƯỜNG CHỐI CÃI
Lê Văn Ấn
Mấy tuần nay ở quốc nội, văn kiện bán nước của Hồ Chí Minh và Phạm Văn Đồng chấp nhận một phần lớn lãnh hải Việt Nam thuộc về Trung Cộng, đã được "hé" ra cho toàn dân Việt Nam biết. Chính tòa Đại Sứ Trung Cộng ở Hà Nội cho biết sẽ họp báo phổ biến văn kiện bán nước nhân dịp tròn 50 năm chúng nhận được quà này từ Hồ Chí Minh và Phạm Văn Đồng. Hồ Chí Minh lúc đó là Chủ tịch Nước kiêm Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Việt Nam, Phạm Văn Đồng lúc đó là Thủ Tướng Việt Cộng tức là 2 tên chóp bu của đảng Cộng Sản. Sự kiện văn bản bán nước của Hồ Chí Minh và Phạm Văn Đồng đã cho toàn dân thấy đảng Cộng Sản chỉ làm hại đất nước, những tuyên truyền xách động đồng bào "yêu nước" của đảng Cộng Sản chỉ là một trò bịp. Cộng Sản Việt Nam ngày nay có muốn "khai trừ" 2 tên phản Đảng, phản dân tộc Hồ Chí Minh và Phạm Văn Đồng như chúng thường làm cũng không được, không còn kịp. Hồ Chí Minh lâu nay được Việt Cộng thần thánh hóa, nào là cha già dân tộc, nào là có công đánh thắng 3 đế quốc, nào là nhà ái quốc, nào là nhà văn hóa thế giới nào là được ngồi chung bàn thờ với Phật do bọn sư quốc doanh "ái mộ", v.v… nay tan thành mây khói.Đảng Cộng Sản Việt Nam đang phải đứng trước một sự lựa chọn hết sức khó khăn, nếu không nói là nan giải: nếu tiếp tục bắt dân chúng tôn thờ Hồ Chí Minh, tiếp tục "kể công ơn của Bác" thì hóa ra Việt Cộng đang tôn thờ một tên phản quốc? Nếu Việt Cộng tôn thờ tên phản quốc thì dân chúng Việt Nam sẽ có kết luận đây là đảng phản quốc, làm tay sai cho ngoai bang. Nếu vứt bỏ những gì liên quan đến Hồ Chí Minh như họ thường làm đối với những kẻ mà họ cho là "phản đảng, hại dân tộc" thì đảng Cộng Sản Việt Nam sẽ sup đổ cùng với thần tượng bịp bợm Hồ Chí Minh. Đây là bằng chứng do Trung Cộng đưa ra tại Hà Nội, làm sao mà chối cãi được? Hằng ngày,Việt Cộng bắt dân chúng đến "thăm lăng Bác", bây giờ Bác đã lộ nguyên hình là một tên phản bội dân tộc, không lẽ vẫn cứ tiếp tục bắt dân chúng "thăm lăng tên phản động"? Một sư đoàn ngày đêm túc trực, canh gác lăng tên phản động tốn biết bao nhiêu tiền của của dân, bây giờ vẫn tiếp tục như vậy coi sao được? Những người lính có nhiệm vụ "đánh đuổi thực dân, bảo vệ giang sơn, tổ quốc", nay phục vụ một tên phản động, bán nước, họ cũng phải hổ thẹn với lương tâm, với anh em đồng đội, nhất là những người đã hy sinh ngoài chiến trường! Câu "ngạn ngữ" Nói láo như VẸM tưởng chỉ là câu tuyên truyền, nay đã trở thành sự thực.
Cả 2 cuộc chiến, 1945-1954 và 1960-1975, khi thì Hồ Chí Minh kêu gọi thanh niên tham gia kháng chiến đánh đuổi thực dân Pháp, bảo vệ giang sơn tổ quốc. Khi thì Hồ Chí Minh kêu gọi "đánh Mỹ cứu nước" làm cho bao thanh niên phải hy sinh một cách oan uổng. Nay bộ mặt Việt gian bán nước của Hồ Chí Minh đã bị Trung Cộng đem ra biêu riếu, không có bằng chứng nào xác thực hơn. Cũng không thể cho rằng vì nhu cầu "đánh Mỹ cứu nước" mà "Bác" phải đem lãnh hải dâng cho Trung Cộng. Vì nói như vậy thì hoặc là "Bác" điên hay toàn dân Việt Nam điên.
Tin tức mới ghi nhận được cho biết sinh vien học sinh và các tầng lớp dân chúng khác đã có nhiều phản ứng chống Trung Cộng, từ việc rải truyền đơn, treo biểu ngữ đến việc dự định biểu tình vào ngày 14.9.2008 để phản đối Trung Cộng lấn chiếm Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Ðể trả đũa, Trung Cộng sẽ cho công bố văn kiện CSVN đã bán nước, bán lãnh hải Việt Nam cho Trung Cộng vào ngày 14.9.1958. Phản ứng của đồng bào quốc nội cũng đưa Ðảng và Nhà Nước bạo quyền Cộng Sản trước một sự kiện khó xử, còn miệng ăn mà hết miệng nói, dù cho những cái miệng này nói láo như máy, nhưng nay thì mở miệng mắc quai.
Tin tức ngày 10.9.2008 từ trong nước cho hay đã có 25 nhà đấu tranh cho dân chủ ở trong nước yêu cầu Cộng Sản phủ nhận văn kiện bán nước do Phạm Văn Ðồng ký gởi Chu Ân Lai, thủ tướng Trung Cộng ngày 14.9.1958. Chưa biết Việt Cộng sẽ đối phó với lời yêu cầu này ra sao, nhưng sự kiện này ít ra cũng có một cái lợi là các nhà dân chủ này đã - một cách khéo léo - phổ biến hành động phản quốc của Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản để cho mọi người cùng biết.
Có nhiều người "mách nước" cho Việt Cộng rằng hãy qua lạy lục Trung Cộng để chúng công bố "không có văn kiện bán nước đó", nhưng chắc chắn là Trung Cộng không chấp nhận. Và nếu làm như vậy, chẳng khác gì Việt Cộng "chuộc" lại văn kiện bán nước, và dĩ nhiên phải có tiền "chuộc". Và một lần nữa, chắc Việt Cộng lại phải bán thêm lãnh thổ và lãnh hải cho Trung Cộng.
Thực ra, dưới ánh mặt trời không có gì dấu được lâu. Người Việt hải ngoại đã biết những chuyện "thâm cung bí sử" của Hồ Chí Minh một cách tường tận, từ việc xin học trường thuộc địa của Pháp để khi ra trường làm tôi mọi cho Tây thực dân không được chấp nhận, đến việc cưới Tăng Tuyết Minh, đến việc ăn cắp cuốn thơ Ngục Trung Nhựt Ký của một người Tàu họ Lý. Việc "Bác" đã thương cháu gái Nguyễn Thị Ngát ở trong hang Pak Pok cho đến lúc cháu có thai đẻ ra Nông Đức Mạnh, đến việc ăn ở với Nguyễn Thị Xuân, một cô gái hơ hớ tuổi Xuân, đáng con cháu "Bác" đã có con rồi giết cô Xuân một cách tàn nhẫn, đến chuyện lấy ngày 19 tháng 5 làm ngày "Sinh Nhật Bác" chứ thật ra là để có cớ buộc dân chúng Hà Nội treo cờ để đón đại tướng của thực dân Pháp v.v… Người dân trong nước bị bưng bít nên đa số không biết, hoặc những người biết mà không dám nói. Nhưng nay thì:
"Màu hồ đã mất đi rồi,Vốn liếng của Hồ Chí Minh là một cuộc đời bịp bợm, nay cái sự bịp đã bày ra trước mắt mọi người, không còn chối cãi được. Câu châm ngôn "sống, học tập và làm việc theo gương Bác Hồ" bây giờ làm sao cải sửa? Không lẽ bắt thanh niên sinh viên phải "sống phản động, làm việc tôi mọi cho Nga Tàu theo gương Bác Hồ bán nước?".
Thôi thôi vốn liếng đi đời nhà ma"
(Kiều)
Trước đây, hầu hết người dân miền Nam đều được nhiều tin tức về đời tư cũng như đời công của Hồ Chí Minh, tuy vậy, một số đồng bào còn nghi kỵ, ngờ vực miền Nam tuyên truyền. Sau năm 1975 chạy ra hải ngoại, người Việt có đầy đủ tài liệu về hành động bán nước, dâm ô, nói láo, gian ác… của Hồ Chí Minh. Bây giờ Trung Cộng đã phơi bày sự thật, không còn cách chối cãi.
Khi không còn cách nào chối cãi thì nên thú thật với quốc dân đồng bào những sai lầm từ căn bản của Đảng là điều phải làm. Không gì hay cho bằng can đảm nói lên sự thật, có như vậy mới mong được dân thương hại, vì không thể lấy thúng úp miệng voi, nhất là chuyện cả nước đã biết. Sau đó, gấp rút trả lại quyền tự quyết cho dân tộc để Việt Nam sớm có một nền dân chủ chân chính. Có như vậy Việt Nam mới có cơ hội lấy lại tất cả những gì mà đảng Cộng Sản đã dâng cho Trung Cộng.
Ðã hơn một lần, Việt Cộng chịu nhục nhã vứt bỏ kinh tế Cộng Sản để theo kinh tế thị trường, nay đứng trước kẻ thù độc ác, thâm hiểm như Trung Cộng, chúng vạch tội ác bán nước của Hồ Chí Minh và "đảng ta", chắc chắn Việt Cộng phải có đủ sáng suốt, bình tĩnh để có quyết định dứt khoát, tạo nên một khúc quanh lịch sử, đưa nước nhà đến chỗ vững mạnh để đối phó với những hiểm họa do kẻ thù truyền kiếp của dân tộc tạo nên. Tướng lãnh, sĩ quan cũng như binh sĩ trong quân đội đã thấy sự gian xảo, sự nguy hiểm của Ðất nước, hãy mạnh dạn đứng lên làm lịch sử. Ðừng để xương máu của bao nhiêu triệu đồng bào 2 miền Nam Bắc ra vô ích.
Lê Văn Ấn
11/09/2008
(Nguồn: Thăng Tiến Việt Nam
http://thangtien.de/index.php?option=com_content&task=view&id=1874&Itemid=274)
*http://thangtien.de/index.php?option=com_content&task=view&id=1874&Itemid=274)
HẾT ÐƯỜNG CHỐI CÃI Viết tặng Lê Văn Ấn(Nguồn: http://www.vietland.net/)
tác giả bài "Hết đường chối cải"
MG
Hết đường chối cãi rồi nhe
Từ đây chấm dứt lè nhè "bác - con"
Dù cho sông cạn núi mòn
Hồ-Ðồng bán nước vẫn còn trơ trơ
Gây nên máu chảy đôi bờ ?
Ðánh Tây chống Mỹ đâu ngờ Việt gian
Cả bè cỏng giặc Tàu sang
Dâng đất bán đảo trăm ngàn hận đau
Chỉ lo hãm hại đồng bào
Giết người cướp của để mau làm giàu
Nay lại im hết được sao ?
Mười bốn tháng chín vết dao đoạn lìa
Ðem thân của Mẹ cắt chia
Hoàng-Trường hai đảo bên rìa biển Ðông
Giang sơn gấm vóc Lạc Hồng
Máu xương của Việt chất chồng tạo nên
Bây giờ là lúc đứng lên
Toàn dân cả nước đáp đền núi sông
Xóa tan vết nhục Hồ-Ðồng (1)
Dựng lại huyền thoại con rồng cháu tiên(1) Hồ Chí Minh và Phạm Văn Ðồng ký công hàm bán nước cho Tàu đỏ ngày 14-9-1958.Xóm Cồn Hạ Uy Di
Tháng 9-2008
Mường Giang
http://xoathantuong.tripod.com/lva_hetduong.htm
Từ Đông Du đến mặt thật của Hồ Chí Minh
Nguyễn Văn Trần
Từ những năm 20Trong thập niên 20 của thế kỷ trước, Quảng Châu là trung tâm cách mạng Trung Quốc do Trung Quốc Quốc Dân Đảng lãnh đạo, một mặt đánh dẹp phong kiến để thống nhất Trung Quốc, mặt khác, chống sự xâm lược của đế quốc để khôi phục nền độc lập dân tộc. Trong cuộc cách mạng nầy, Trung Quốc Quốc Dân Đảng chủ trương bắt tay với Nga-Xô và Cộng sản Tàu.
Quảng Châu trong những năm từ 1924 đến 1927, không chỉ là trung tâm của cách mạng của Trung Quốc mà còn là thánh địa của những nước thuộc địa Á châu muốn vùng lên đòi độc lập dân tộc. Trường võ bị Hoàng Phố, dưới sự chỉ huy của Tưởng Trung Chánh, vừa dạy võ bị, vừa dạy văn hóa, khoa học, đã thu hút đông đảo thanh niên các nước Đông Nam Á trong đó thanh niên Việt Nam chiếm một số khá lớn. Về sau những người nầy trở thành những nhà lãnh đạo các đảng phái cách mạng Việt Nam không theo cộng sản (hiện ở Hoa Kỳ còn vài người tuổi trên 90).
Cuộc cách mạng ở Trung Quốc phát triển ảnh hưởng mạnh đến cách mạng Việt Nam. Chí sĩ Phạm Hồng Thái ám sát toàn quyền Đông Dương Merlin đã làm nức lòng những người Việt Nam yêu nước và làm rạng rỡ ngọn cờ cách mạng của Việt Nam Quốc Dân Đảng do cụ Phan Bội Châu lãnh đạo. Hành động can trường của chí sĩ Phạm Hồng Thái ở Sa Diện hoàn toàn không quan hệ gì với Hồ Chí Minh vì lúc bấy giờ, 19 tháng 6 năm 1924, Hồ Chí Minh hãy còn ở Mạc-Tư -Khoa. Cuối năm 1924, Hồ Chí Minh mới tới Quảng Châu và ở lại tại đó đến năm 1927.
Thi hài của nhà chí sĩ được dân chúng Quảng Châu vớt lên đem chôn cất tại Nhị Vọng Cương, đầu quay về hướng Tây-Nam là hướng tổ quốc Việt Nam. Từ đó, thanh niên Việt Nam ùn ùn kéo sang Quảng Châu viếng mộ liệt sĩ. Và cũng từ đó, trường Hoàng Phố mở cửa rộng rãi đón nhận thêm nhiều thanh niên Việt Nam vào học.
Hồ Chí Minh, khi đến Quảng Châu, nghe chuyện Chí sĩ Phạm Hồng Thái ám sát Toàn quyền Merlin, bèn tìm cách liên lạc với tổ chức bí mật của Phạm Hồng Thái là "Tam Tam Xã" và qua năm sau (1925) đề nghị đổi tên thành Việt Nam Thanh niên Cách mạng Đồng chí Hội, tức là tiền thân của Đảng Cộng sản Việt Nam ngày nay.
Tập Huyết Thư
Người Nghệ An, cùng quê với Hồ Chí Minh, năm 1900, cụ Phan Bội Châu đỗ thủ khoa kỳ thi Hương. Thay vì đi làm quan, cụ Phan liền lợi dụng uy tín vừa thi đậu thủ khoa đứng lên vận động cho nền độc lập dân tộc. Năm 1903, cụ viết tập Huyết Thư bí mật phổ biến trong nước kêu gọi thành lập những tổ chức chống lại thực dân Pháp.
Năm sau cụ Phan gặp nhà ái quốc Tăng Bạt Hổ, thảo luận về đường lối cách mạng Việt Nam và đi đến quyết định tổ chức một căn cứ bí mật để tuyển mộ và giúp đỡ thanh niên Việt Nam gởi sang Nhật du học. Phong trào Đông Du bắt đầu. Và trong ba năm, Phong trào Đông Du đã có khoảng 200 thanh niên Việt Nam sang Nhật học.
Mùa Xuân năm 1905, cụ Phan cùng với Tăng Bạt Hổ sang Nhật. Cụ cũng vừa hoàn thành quyển sách thứ hai là "Việt Nam Vong quốc Sử". Tại Nhật, cụ có dịp hội kiến với nhà cách mạng Trung Quốc Quốc Dân Đảng là Tôn Trung Sơn nhưng vẫn chưa có cam kết cho một thỏa hiệp nào. Cụ cũng có những cuộc tiếp xúc rộng rãi với chánh giới và nhân sĩ Nhật. Cụ đặt hy vọng lớn ở sự giúp đỡ của Nhật cho Cách mạng Việt Nam.
Nhưng đến tháng 4 năm 1906, cụ cùng với Hoàng thân Cường Để và cụ Phan Chu Trinh qua Nhật thì mới thất vọng vì Nhật không muốn thật tình ủng hộ cách mạng Việt Nam.
Cụ Phan Chu Trinh trở về Việt Nam và bắt đầu vận động Phong trào Duy Tân. Ở lại Nhật, qua năm sau, cụ thấy thất vọng thêm khi Nhật ký kết với Pháp và chấp nhận đòi hỏi của Pháp là ngăn cấm những hoạt động cách mạng của sinh viên Việt Nam tại Nhựt và trục xuất họ về Việt Nam.
Nhóm thanh niên nầy, kẻ đi Trung Quốc, người đi Xiêm La (Thái Lan). Cụ Phan đi Xiêm La. Cụ Cường Để đi Hương Cảng (Hongkong).
Khi cách mạng Trung Quốc thành công, cụ Phan và Cụ Cường Để đến Quảng Châu để khôi phục công cuộc vận động cách mạng Việt Nam. Năm 1912, cụ Phan thành lập Việt Nam Quang Phục Hội theo đuổi mục đích là xây dựng cho Việt Nam sau khi giành được độc lập một thể chế Dân chủ Cộng hòa.
Năm 1913, Viên Thế Khải đánh phá cách mạng Tân Hợi. Long Tế Quang chiếm được Quảng Châu, bắt cụ Phan Bội Châu và các đồng chí của cụ, chuẩn bị giao cho Pháp để đổi lấy món tiền lớn. Nhưng Viên Thế Khải bị cách mạng Trung Quốc phản công và thất bại. Tôn Trung Sơn trở lại Quảng Châu và nhờ vậy cụ Phan cùng các đồng chí khác của mình được thả ra. Cụ tiếp tục vận động cách mạng dân tộc Việt Nam. Đến đầu năm 1924, cụ cải tổ Việt nam Quang Phục Hội thành Việt Nam Quốc Dân Đảng, đặt tổng chi bộ tại Quảng Châu, với thành phần nồng cốt là Tăng Bạt Hổ, Nguyễn Thượng Hiền, Nguyễn Thượng Thuật, Đặng Sư Mạc …
Hồ Chí Minh và Phan Bội Châu
Thân phụ của Hồ Chí Minh, cụ Nguyễn Sinh Sắc, có quen biết qua lại với cụ Phan Bội Châu, nên Hồ Chí Minh được cụ Phan rất quí mến. Do đó, cụ Phan đã có lần khuyên Hồ Chí Minh gia nhập tổ chức của cụ nhưng Hồ Chí Minh từ chối. Nay Hồ Chí Minh đến Quảng Châu, vì thấy chưa thuận tiện ra mặt công khai hoạt động cộng sản nên núp dưới chiêu bài vận động cách mạng việt nam theo đường lối "độc lập dân tộc", được cụ Phan để ý. Và Hồ Chí Minh từ đây cũng thường tìm cơ hội lui tới với cụ Phan Bội Châu. Cụ Phan cũng đem đường lối và tôn chỉ của Việt Nam Quốc Dân Đảng nói cho Hồ Chí Minh nghe. Nhưng Hồ Chí Minh đã chọn con đường Quốc tế Đệ III nên không hưởng ứng theo Cụ Phan Bội Châu mà chỉ "vâng dạ" cho vừa lòng Cụ Phan mà thôi.
Bỗng một hôm, bất hạnh lớn xảy tới cho cụ Phan: ngày 25 tháng 6 năm 1925, cụ Phan Bội Châu bị cảnh sát Pháp bắt ở Thượng Hải, ngay tại tô giới Pháp. Xin nhắc lại, cũng trong lúc nầy, Hồ Chí Minh tuyên bố tổ chức bí mật của chí sĩ Phạm Hồng Thái là "Tam Tam Xã" trở thành Việt nam Thanh niên Cách mạng Đồng chí Hội để tiếp tục khai thác cho phong trào cộng sản đang có ảnh hưởng từ sự hy sanh can trường của chí sĩ Phạm Hồng Thái, tác động mạnh lên lòng yêu nước của giới thanh niên Việt Nam.
Theo học giả Hoàng Văn Chí thì cụ Phan Bội Châu bị Pháp bắt do Hồ Chí Minh đã bán cụ cho Pháp để lấy một số tiền là một 150.000 đồng (tiền Đông Dương bấy giờ). Tin tức nầy trước tiên do các đệ tử và đồng chí của cụ Phan thu lượm được, sau đó thì trong phong trào cách mạng Việt Nam ở Trung Quốc, ai ai cũng biết. (Vài cụ ngày nay con sống ở Hoa Kỳ, đã tham gia phong trào vận động cách mạng ở Quảng Châu, biết tin nầy).
Sự việc nầy, người ta nói với nhau rằng, đã có vài cán bộ cộng sản ở Hà Nội giải thích rằng: "Cụ Phan đã già rồi, không còn thích hợp với cách mạng nữa, số tiền bán được dùng để nuôi dưỡng cách mạng Việt Nam (cộng sản)".
Sau nầy, sự việc cụ Phan bị Pháp bắt ở tô giới được biết rõ thêm. Ông Lâm Đức Thụ, tên thật là Nguyễn Công Viễn, người đại diện cho cụ Phan ở Hương Cảng, đã hợp tác với Hồ Chí Minh bán đứng cụ Phan Bội Châu cho Tây để lấy tiền và cùng nhau chia số tiền ấy.
Hồ Chí Minh lấy tiền tổ chức Việt Nam Thanh niên Cách mạng Đồng chí Hội (tức là Đảng Cộng sản Hà Nội ngày nay). Còn Viễn lấy tiền tiêu xài trong các hộp đêm ở Hongkong.
Thật ra, Hồ Chí Minh cần phải loại Cụ Phan Bội Châu để có thể độc quyền yêu nước vì Cụ Phan là hiện thân của cách mạng ái quốc Việt Nam. Cụ còn là tấm gương chói sáng của tinh thần dũng cảm, lòng ái quốc và tiết tháo của sĩ phu không bao giờ chịu thỏa hiệp với giặc Pháp.
Và từ đó Hồ Chí Minh và Lâm Đức Thụ tiếp tục hợp tác với nhau chặt chẽ trong suốt nhiều năm nữa để bán tiếp các đồng chí của cụ Phan cho Pháp và những thanh niên Việt Nam không cộng sản tham gia chống thực dân Pháp ra khỏi Việt nam du học hoặc trốn mật thám Pháp.
Lúc bấy giờ thanh niên Việt Nam qua Quảng Châu theo học trường võ bị Hoàng Phố rất đông. Nhưng ai chịu gia nhập Việt Nam Thanh niên Cách mạng Đồng chí Hội (của Hồ Chí Minh) thì khi học xong sẽ được bảo vệ bí mật trở về nước an toàn. Còn những ai trung thành theo cụ Phan, tức theo cách mạng dân tộc thật sự, thì khi về đến biên giới Hoa-Việt, đều bị mật thám Tây bắt ngay. Vì trước đó, họ bị Hồ Chí Minh thông báo cho Lâm Đức Thụ ở Hương Cảng biết rõ lý lịch để Thụ đem nộp cho Lãnh sự Pháp ở Hương Cảng. Sau khi họ bị bắt thì Hồ Chí Minh và Lâm Đức Thụ được mật thám Tây thưởng tiền. Do đó mà Tổng chi bộ Việt nam Quốc Dân Đảng ở Quảng Châu dần dần mất liên lạc với quốc nội. Số thanh niên còn lại học xong đều không ai dám về nước. Họ đành ở lại Trung Quốc và theo đoàn quân cách mạng Dân quốc của Trung quốc. Cách mạng dân tộc độc lập của Việt Nam dần dần nhường chỗ cho cách mạng cộng sản do Hồ Chí Minh lãnh đạo. Từ nay, Hồ Chí Minh chủ trương đoàn kết những người kháng chiến về với đảng cộng sản và bắt đầu thanh lọc khỏi hàng ngũ những người ái quốc không cộng sản với tội "Việt gian". Máu nạn nhân của Hồ Chí Minh loan rộng theo sự lớn mạnh của đảng cộng sản. Con đường giải phóng dân tộc của Việt Nam quá đắt giá so với các quốc gia cùng cảnh ngộ, thế nhưng Việt Nam hôm nay vẫn chưa có được thật sự độc lập, tự do và hạnh phúc.
Lui về trước, Hồ Chí Minh cũng đã bán Cụ Trương Bội Công, một lãnh tụ của đảng Phục Quốc, cho cảnh sát Quốc Dân đảng. Do hành động này mà Phạm văn Đồng và Hoàng văn Hoan bị tố cáo là cộng sản và tổ chức cách mạng của Cụ Hồ Học Lãm hoạt động dọc biên giới Hoa-Việt, vì bị Đồng và Hoan xâm nhập, sau đó tan rã.
Tướng Trương Phát Khuê, chỉ huy vùng IV Trung quốc, có chính sách riêng về Việt Nam. Tháng 10-1942, ở Liễu châu, ông kết hợp tất cả các tổ chức, các đảng phái Việt Nam lưu vong ở Trung Quốc thành một mặt trận đồng minh địa phương dưới tên gọi "Liên đảng cách mạng Việt Nam" để giúp Trung Quốc tiến vào Đông Dương dễ dàng. Ông đề cử Cụ Nguyễn Hải Thần, một nhà cách mạng Việt Nam lưu vong từ lâu ở Trung Quốc, quên cả tiếng Việt, làm Chủ tịch Mặt trận mới thành lập này. Hằng tháng, ông cấp cho Cụ Nguyễn Hải Thần 100.000 đồng (tiền Trung Quốc) chi phí hoạt động.
Chỉ sau một thời gian ngắn, Tướng Trương Phát Khuê nhận thấy Cụ Nguyễn Hải Thần không đủ khả năng đảm trách công tác nên ông nghĩ phải cần đến Hồ Chí Minh.
Hồ Chí Minh chẳng những nhận lời không chút do dự, mà còn đề nghị tổ chức lại cho Quốc Dân đảng một hệ thống tình báo tại Bắc Việt. Trong thời gian bị Quốc Dân đảng bỏ tù vì bị phát hiện là cộng sản, Hồ Chí Minh dịch học thuyết "Tam Dân chủ nghĩa" ra tiếng Việt để tâng công với cai tù. Được cảm tình của Quốc Dân đảng, tháng giêng 1943, Hồ Chí Minh ra tù và bắt đầu nắm lấy "Liên đảng cách mạng Việt Nam" của Tướng Trương Phát Khuê. Hồ kết nạp tất cả các tổ chức kể cả Việt Minh. Một thỏa ước được ký kết tại Liễu châu. Việt Nam sẽ được giải phóng nhờ sự giúp đỡ của Trung Quốc. Liên đảng do các tổ chức quốc gia lãnh đạo, nhưng trên thực tế, Hồ Chí Minh lại là người nắm tiền. Hồ phát thảo một kế hoạch hợp tác trong tương lai giữa cách mạng võ trang Việt Nam và lực lượng võ trang Trung Quốc. Đến đây, Hồ Chí Minh đã thành công biến mặt trận quốc gia thành công cụ riêng phục vụ đường lối Đệ Tam của ông và ông, từ tên tù, trở thành một đồng minh của Quốc Dân đảng.
Địa vị vừa vững, Hồ Chí Minh liền tố cáo với Quốc Dân đảng Trung Quốc cụ Nghiêm Kế Tổ, một lãnh tụ Việt Nam Quốc Dân đảng, là "người hợp tác với đế quốc Anh-Pháp".
Mùa xuân 1945, Hồ Chí Minh âm thầm qua Côn Minh nơi Hoa Kỳ đặt căn cứ ở Á châu để tìm cách tiếp xúc chính thức với Hoa Kỳ. Hồ Chí Minh sử dụng lại ngón nghề ruột là đề nghị phục vụ cho Cơ quan tình báo Hoa Kỳ (OSS), tiền thân của CIA. Nhưng Hoa Kỳ không thể vừa bỏ rơi lực lượng Âu châu ở Á châu, lại vừa muốn tìm sự hợp tác của họ ở Âu châu, nên phải thừa nhận chủ quyền của Pháp ở Đông Dương.
Thật lòng rất muốn theo Hoa Kỳ, trong Tuyên ngôn độc lập 2/9/1945, Hồ Chí Minh đã mượn lời của Tổng thống Jefferson. Hồ Chí Minh cũng đã lập Hội Ái Hữu Việt-Mỹ, và hơn nữa, đã mở đại yến khoản đãi Tướng mỹ Gallagher.
Việt Minh bị lưỡng đầu thọ địch: Pháp ở trong Nam, Tàu ở ngoài Bắc. Ngày 9/9/1945, quân của Tướng Lư Hán vào Hà Nội. Bất thần, Hồ Chí Minh đến viếng vị cố vấn chính trị của Lư Hán. Khi gặp ông này, Hồ Chí Minh vui vẻ cất tiếng hát lại bài hát ca ngợi Quốc Dân đảng: "Tôi tin tưởng Tam Dân chủ nghĩa. Chính trị của Trung Quốc là chính trị của Việt Nam. Tôi mong đợi những lời dạy bảo và những mệnh lệnh của Trung Quốc. Và tôi hiến dâng mạng sống của tôi để bảo đảm an ninh cho quân đội Trung Quốc ở Việt Nam".
Hồ Chí Minh tiêu diệt những người Đệ Tứ Việt Nam vì chọn đứng về phía cầm quyền Staline. Ông lấy sự xung đột của Liên-Xô với cánh Đệ Tứ làm thành vấn đề của chính ông. Ông căm thù những người ái quốc lương thiện Việt Nam như Tạ Thu Thâu, Phan Văn Hùm, Nguyễn An Ninh, Hồ Văn Ngà, Nguyễn Văn Sâm, … giống y như Staline căm thù những người tro-kit ở Nga. Tại Bruxelles, năm 1927, Hồ Chí Minh nói với Lucien Laurat, một người mác-xít không theo Staline: " Tôi luôn luôn đứng về phe cầm quyền. Vì phe cầm quyền mới có thể ủng hộ tôi".
Hồ Chí Minh trong suốt đời luôn chọn thân phận tay sai cho các thế lực mạnh, thế lực cầm quyền, để được trở thành kẻ nắm chủ quyền nước mình.
Hồ Chí Minh, mặt khác, lợi dụng khoảng trống chính trị của tháng 8/45 ra tay thanh toán tất cả những người cùng tranh đấu chống thực dân dành độc lập mà không theo Đệ Tam để độc quyền lãnh đạo Mặt trận Việt Minh và kháng chiến.
Trở lại Cụ Phan Bội Châu. Bị bắt, cụ Phan Bội Châu bị Pháp kết án tử hình, làm cho người Việt Nam yêu nước vô cùng căm phẫn. Toàn quốc rầm rộ tổ chức biểu tình phản đối bản án của thực dân Pháp.
Cuối cùng, thực dân pháp phải chấp nhận bải bỏ bản án tử hình và quản thúc cụ Phan tại Huế.
Cụ Phan mất ngày 20 tháng 12 năm 1940.
Thế mà "tư tưởng" và "tấm gương" của Hồ Chí Minh được đảng cộng sản Hà Nội ngày nay không những bắt buộc đảng viên học tập và mà còn ra sức tuyên truyền, đưa cả vào sách giáo khoa giáo dục để nhồi sọ thanh thiếu niên "đạo đức Hồ Chí Minh". Thật là điều tai hại cho đất nước!
No comments:
Post a Comment